Lúc đó, tôi khoảng 13 tuổi, tham gia chương trình với những học sinh khác tuổi từ 12 đến 20.Tin rằng mình không còn gì để mất ngoại trừ việc phải bỏ tiền, cha mẹ tôi quyết định cho tôi tham gia khóa học ấy, một khóa học nghe cái tên chẳng có vẻ gì là giành cho tôi chút nào : Thiếu Niên Siêu Đẳng (Super – TeenTM).Mỗi một noron tuy có kích thước cực nhỏ nhưng lại có 1 sức mạnh xử lí thông tin tương đương với 1 máy tính.BÀI HỌC TỪ CUỘC SỐNG: TỪ NGỮ BẠN DÙNG CÓ THỂ BẬT/TẮT NÃO CỦA BẠNKhi về nhà và thử trả lời lại câu hỏi đó, bạn lại có thể trả lời chính xác.Tuy nhiên, những gì xảy ra cho bạn không quyết định được thành công của bạn mà chính cách phản ứng của bạn với những việc này mới quyết định thành công của bạn.Nếu chúng ta không thay đổi cơ thể theo cách đó, chúng ta không thể nào cảm thấy chán nạn và mệt mỏi được.Mặc dù món đồ ở ngay đó, mắt của bạn không thấy nó vì bạn liên tục nói với bản thân là bạn không thể tìm thấy nó.Sau đó, nếu bạn cứ tiếp tục khư khư ôm lấy niềm tin tiêu cực này vào bản thân, bạn sẽ lặp lại thất bại này, rồi thất bại lại củng cố niềm tin của bạn từ lần này sang lần khác cho đến khi niềm tin của bạn trở thành "sự thật" đối với bạn.Trong thời gian tôi còn là một học sinh kém, tôi luôn tự hỏi rằng làm thế nào mà những bạn học giỏi cùng lớp có thể tìm thấy đủ năng lượng và động lực để hoàn thành tất cả bài tập, hoặc ôn bài kỹ lưỡng cho bài kiểm tra? Làm thế nào mà họ có thể học nhiều giờ liền, thậm chí vào cuối tuần, không xem tive, không chơi trò chơi điện tử, không đi chơi? Bí quyết của họ là gì? Làm thế nào mà họ có nhiều động lực thúc đẩy đến thế trong khi tôi luôn cảm thấy lười biếng, mệt mỏi? Tôi đã phát hiện ra bí quyết nằm ở những mục tiêu mà chúng ta xác định, mục tiêu tiếp thêm năng lượng và sức mạnh cho chúng ta.
