Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.Khi bạn rời bàn, bỏ bút.Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy.Tôi dựng chân chống xe ngồi đợi cô tôi vào chợ mua hàng mã về đốt giải hạn cho chị con bác tôi.Sẽ kiếm tiền, sẽ làm nghệ thuật.Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì.Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò.Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình.Tôi lấy cuốn tiếng Anh không học nữa và bắt đầu chầm chậm tước nó ra.