Trơ trọi giữa phố đông.Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.Làm một bài thơ dở để được khen.Để không khóc, phải cười thôi.Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông.
