Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.Tôi cứ tà tà gạt chân chống.Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh.Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau.Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy.Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên.Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.
