Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì.Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán.Chúng nhan nhản và đầy bon chen.Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí.Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử.Ông anh hỏi ở đây bao lâu cũng được à.Tự giác làm một số việc.Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ.Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
