Hạnh phúc lệ thuộc vào các điều kiện được xem là tích cực; còn sự an lạc thanh thản nội tại thì không.Đó là mức tối đa cho dù nghịch lý mà người ta có thể tận lực nói về nó.Chấp nhận – rồi mới hành động.Vị Thượng đế này là một phóng chiếu của tâm trí con người.Chỉ quan sát chúng thôi cũng là một cách thiền định.Ông ta nói: “Họ luôn luôn tìm kiếm cái gì đó.Trạng thái ý thức của bạn lúc ấy sẽ không còn bị chi phối bởi các điều kiện bên ngoài nữa.Đó là cách tôi giải thích câu nói sau đây của ngài: “Vũ trụ được sáng tạo này đang nóng lòng mong đợi các con của Thiên Chúa hiện đến”.Giữ yên cảm nhận ấy trong vài phút.Bạn có nghĩ rằng mình sẽ cần thêm bao nhiêu thời gian nữa mới có thể nói: “Ta sẽ không gây thêm đau khổ nữa” không? Bạn cần thêm bao nhiêu đau khổ nữa mới có thể thực hiện được việc lựa chọn ấy?