Vẫn chứng nào tật nấy.Thoát khỏi trước khi họ chết.Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu.Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì.Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó.Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau.
