Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân.Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.Họ còn bất lực hơn nữa.Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.Họ vốn là những người khá nhạy cảm.Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt.Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng…Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài.Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con.
