Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư.Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết.Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng.Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất.Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà.Sự trùng hợp nhiều khi là tất yếu.Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người.Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ.Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp.
