Tôi thấy tôi đương đứng ở ngã tư đường đời và tôi phải lựa lấy một quyết định quan trọng.Bức màn âm u bao phủ tôi trọn ba ngày ba đêm, nay đã vén cao lên được một chút."Bây giờ con mới biết lòng yêu nước không đủ làm tinh thần con thư thái trước chết.Ông nói: "Khi lớn lên, suy xét những hành động của người đời, tôi tưởng có rất nhiều người lớn hơn đã "mua hớ chiếc còi".Tôi không có thì giờ nghĩ tới tôi, lo lắng cho tôi nữa".Đóng quá khứ lại! Để cho quá khứ đã chết rồi tự chôn nó.Trên đường đời khấp khểnh, bạn và tôi nếu ta học cách làm cho những sự đụng chạm dịu bớt đi, thì cuộc hành trình của ta cũng dài hơn và êm đềm, sung sướng hơn.Cũng là một việc gấp nữa.Và tôi ghét ông chủ của tôi biết bao, cái người mà lúc nào cũng rầy la, quạ quọ.Kết quả là cô lập kỷ lục hơn những cô bạn đồng nghiệp.
