Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm.Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra?Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa.Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế.Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình.Có thể phơi phới niềm tin.Tôi không có bản lĩnh.Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn.Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.
