Xin lỗi nhé, buồn ơi.Trong công viên thì toàn ma cô.Những câu thơ hay bây giờ có lẽ không còn xuất thần, lại chắc chẳng còn mấy thơ ngây.Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời.Nhưng đó là chuyện lâu rồi.Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ.Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.Bởi bạn là người sòng phẳng.Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.