Từ đó ông tự vạch ra một con đường và nhất định theo đúng nó.Lại còn mượn trước tiền của công ty bảo hiểm nữa.Ông không thể quên nó được.Ngày giáp lễ Giáng sinh, tôi ở sở ra hồi ba giờ chiều và thơ thẩn trên đại lộ thứ 5 để tìm sự khuây khoả.Nhiều tai nạn dồn dập đến nỗi ông sợ gần muốn hóa điên.Tình thế nguy ra sao? Có thể tệ hơn được không? Có thật là vô hy vọng không?Song thân tôi làm việc như mọi: 16 giờ một ngày.Sau cùng tội nhân thấy khổ sở như búa đập vào đầu và hoá điên.Từ đó, tôi phát đau lưng.Đem công những lúc nó nghĩ trong một ngày, người ta sẽ được một số giờ là mười lăm".
