Mỗi buổi sáng cuối tuần không còn có ai chịu trận chung cái tội ngủ dậy trễ, tranh luận về một bộ phim hấp dẫn hay cùng vào siêu thị mua và chia sẽ những món "bí kíp" làm đẹp của con gái.Một người gần lại thấy thật xa.- Thằng bò! Ăn cỏ đi mày! Suốt ngày thơ với chẳng thẩn.Trong một cộng đồng, ngoài những con người khẻo mạnh thì cũng có những người kém may mắn hơn, họ có thể bị khuyết tật từ nhỏ thiếu một bộ phần nào đó hoặc vì rủi ro nào đó mà mất một cánh tay, một cái chân, nhưng không ai là không có ghét.Một lần lang thang trên mạng tôi vô tình được đọc một câu truyện như thế này:- D = Determination (Quyết tâm).“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà mẹ” – Chíp cười nói.Bỗng Ghét thấy hai chú voi đang nói chuyện với nhau.Nhưng điều khiến tôi chú ý nhất đó là sự lặng lẽ phát ra từ cái góc xiên chỗ tôi ngồi, chỗ tối nhất mà ít thực khách nào muốn "an tọa".Đó là một trong những ngày đáng nhớ nhất của cuộc đời tôi.