Nên cháu mới dám cãi như thế.Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.Nhưng như thế đã là tốt lắm rồi.Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn).Lại đánh một canh bạc nữa.Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư.Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu.Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới.
