Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ.Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ.Hoặc về sau mới lí giải được.Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Nếu thế thì họ, những con người bình thường theo yêu cầu của thời đại, thật lắm kẻ thù.Tôi cười khùng khục trong họng.Im lặng ra về giữa dòng người hả hê.Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.