Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi.Đó là làm cho mỗi con người đều mang sứ mệnh đó.Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề.Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi.Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ.Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.Mấy con hổ cũng thế.
