Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên.Hoặc có nhưng không nhiều.Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp.Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người.Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới.Để không bao giờ khuỵu xuống cả.Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.
