Các nhà tranh đấu vì nữ quyền đã tin rằng không ai chịu chia xẻ quyền lực một cách tự nguyện, người ta phải giành giật lấy, thái độ này thực ra không phải là đơn thuốc cho căn bệnh phân cách trong gia đình và mang lại sự gần gũi.nỗi sợ phải thử và cố gắng và sợ không thành công có thể sinh ra sự tê cứng bất động.Nhưng thế thì sao? Tiếng cười quan trọng ra sao đối với cuộc sống của ta? Vài người coi óc hài hước như là một trò tiêu khiển thứ yếu để ta có thể quên đi những vấn đề nghiêm trọng của cuộc sống hơn là một thành tố quan trọng, một kim chỉ nam của cuộc sống hạnh phúc.Đây cũng là động lực chèo lái nền kinh tế của chúng ta và một cách để «giữ điểm».Ngoài ra, như chúng ta biết, đó còn là khả năng dự tính về cái chết của bản thân.Khi tôi nhớ đến tiếng cười của cháu, tôi như nghe thấy lời ca trong bài hát của Tom Paxton:Tội ác và nghèo đói lan rộng.Chính đây là lúc chúng ta bộc lộ khả năng của mình để coi thường những giới hạn của cuộc sống.Để tiến trình đó thuận lợi, đơn giản là hãy tránh xa việc phàn nàn.Đây không phải là điều chúng ta làm cho người khác, nó chính là món quà cho chính chúng ta.