Ở đó trong 13 năm, ngoài các công việc nhà trường, bà còn diễn thuyết về văn chương tại những câu lạc bộ phụ nữ địa phương và một đôi khi trước máy truyền thanh.Tôi làm đúng như vậy.Bà tự nhủ: "Mai chắc kiếm được thêm.Khổng Tử nói: "Một người giận luôn luôn đầy những chất độc" [23].Bà Morghild Dahl thuật tiếp trong cuốn sách: "Trong tiềm thức, tôi lúc nào cũng sợ hãi sẽ mù hẳn.Đau đơn quá, ông không chịu nổi.Vì mải giúp những người khác khổ sở hơn mình nhiều, nên tôi quên hẳn tôi đi.Đời Nã Pháp Luân và Helen Keller đã chứng minh hoàn toàn lời đó.Tôi hết sức xem xét các màu, các kiểu áo, để ăn bận sao cho hợp ý với mình.Suốt mấy giờ liền, tôi cứ nghĩ đến con người tàn tật mà vẻ tự mãn đã lộ ra mặt như vậy.