Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn.Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận.Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau.Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả.Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc.Mai đi học về phải cạo râu.Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.