Tôi nghĩ rằng chỉ có Joe cha mới biết phần còn lại của câu chuyện.Là một người có thể đọc diễn văn thao thao bất tuyệt dù có chuẩn bị trước hay không.Câu hỏi nào cũng trả lời cụt ngủn, vô hồn, không có chiều sâu lẫn cảm xúc.Tất cả đều nhạt nhòe trong cơn bão tuyết, căng mắt ra nhìn vẫn chỉ thấy một nhóm người loanh quanh với một vật gì tròn tròn.Rồi tiếp sau đó là một loạt những âm thanh hỗn loạn.Trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ sáu mươi của tôi (bữa tiệc mà mấy người bạn tôi đã gọi là Kỷ niệm lần thứ năm mươi cái ngày Larry King tròn mười tuổi!), chúng tôi đã cùng nhau ôn lại những tháng ngày thơ ấu dấu yêu ở Brooklyn.Cũng không vì chỗ đẹp mà quên đi thời điểm có hợp lý không.Tất cả những điều trên cho thấy rằng chúng ta đã đi qua một chặng đường dài đấu tranh tư tưởng.Và tại sao họ có một vốn tri thức lớn.Nhưng bạn lại kể với cô ấy toàn bộ chiến lược tiếp thị trong tháng tới.
