Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ.Chuyện này chả cần thanh minh làm gì.Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa.Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự.Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn.Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.Không phải ai cũng ít ngộ nhận…