Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ.Viết là một lao động kỳ diệu.Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung.Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.Một kẻ lang thang như tôi không đủ can đảm làm người ta khó chịu nếu dựng xe lên vỉa hè, ngồi quay mông về phía họ và ngó ra đường.Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình.Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng.Họ bảo có năng khiếu đấy, chỉ thế thôi.Không chắc tại số phận.
