Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.Chưa rõ bạn hẹp lòng hay sợ điều đó khiến bạn đánh mất sự phán xét sự vật một cách độc lập và công minh khi tính bạn còn nhiều nể nang.Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự.Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động.Và bản thân họ phải tự thoát ra.Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé.Họ nỗ lực vì điều đó.Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị.