- Tớ cũng không hiểu nữa.Tiếng chuông điện thoại reo vang chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của James.Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau.Và tôi đã nghe theo lời khuyên của họ.Jones bước tới chiếc tủ lạnh nhỏ nơi góc phòng và mang ra cho James một chai La Vie ướp lạnh:- Đến lúc này, cô ấy bớt nóng giận hơn và đã chỉ cho tớ thấy một sự thật hiển nhiên khác nữa.Giờ đây anh không còn phải chịu vô số những áp lực để có thể đảm đương những vai trò khác nhau trong cuộc sống.- Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết.Khi đọc lại những điều mình đã viết trên bảng, James chợt nghĩ đến những vị giám đốc trong công ty - những người cũng có thể đang gặp phải khó khăn như anh.Jessica không thể che giấu cảm giác hụt hẫng đang xâm chiếm trong cô.