Rồi một đêm, ông nảy ra một ý.Đừng uổng công làm mất thì giờ tôi! Đi chơi!".Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn.Những người bán hàng biết rõ điều đó và ta phải bắt chước họ.Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée.Họ đam mê sự mạo hiểm, sự tranh đấu hơn.Bà nói: "Tôi ăn cơm tháng tại một khách sạn gần nhà và họ cho một người hầu gái đem lại nhà tôi.Hôm sau một bà khác lại coi những tấm màn đó, ngắm nghía, tấm tắc khen và tiếc không có tiền sắm nổi.Dù tôi có làm cho ông ta phải tự nhận rằng ông có lỗi đi nữa thì lòng tự ái của ông cũng không cho ông chịu thua và chuẩn lời tôi yêu cầu.Người ta đã phục tài y, lại hỏi ý kiến y.
