Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn.Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời.Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì.Đã thôi không quá nghĩ mình đáng nhẽ phải đi tĩnh dưỡng vì thần kinh mình cần nghỉ thực sự.Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật.Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn.Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú.Có người quay lưng lại ngắm hoa.Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ.Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.