Tôi từng nghe một giáo viên tiếng Anh kể một câu chuyện về một thanh niên khi nhận lá thư của người bạn.Thập kỷ 90 khác với 50 hay 60, thế kỷ 21 thông thoáng hơn thế kỷ 20.Không nên dò hỏi quá cặn kẽ, chất vấn người ta đến đường cùng như thể họ đang phải trải qua một kỳ thi vấn đáp vậy.Câu chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: Đề tài là tương lai của ngành thương thuyền nước Mỹ.Thêm vào đó, hãy chọn đúng lúc để gây cười.Cũng không vì chỗ đẹp mà quên đi thời điểm có hợp lý không.Nếu bàn tay bạn có một vết dơ, khán giả cũng nhìn thấy.Tôi không thích khách mời trịnh trọng đứng trước máy quay như là một ủy viên công tố, hoặc nói chuyện một cách cứng nhắc, hay chỉ thích bàn luận những chuyện lớn lao.George Burns đã kể cho tôi nghe một câu chuyện rất buồn cười:Khi đem đến cho tổng thống tờ ngân phiếu tiền lương đầu tiên, người nhân viên của bộ tài chính không về ngay mà cứ nấn ná ở đó.
