Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn.Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển.Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi.Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra.
