Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu.Ông lão giật thót mình: Ấm!Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất…Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất.Thế mà rồi cũng ngủ được.Dùng hay không dùng thì có sao.Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình.Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô.Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.