Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy.Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?.Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi.Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét.Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn.Bạn cần trả công và cả tự do.Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con.Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.