Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được.Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không.Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.Hết 2 phút rồi mà chưa nhớ ra.Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ.Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu.Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.
