Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình.Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc.Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đườngRồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng.Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu.Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi.Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó.