Riêng tôi, tôi tin rằng bà ấy nói quá đáng.Nào, coi xem nào, có chuyện chi khó khăn đây?).Ông có đức tự tin, đức đó quý lắm, nếu không phải là cần thiết.Nếu bạn ngừng lại mà vuốt ve nó thì nó chồm lên và tỏ ra trăm vẻ yêu đương và bạn có thể biết chắc chắn rằng trong sự nồng nàn đó không có một mảy may vụ lợi vì nó chẳng cần bạn mua giúp một vài món hàng ế, mà cũng chẳng ham gì được kết duyên cùng bạn.Ngồi bên trái tôi là ông Grammond, bạn cũ của tôi; ông này đã nhiều năm nghiên cứu Shakespeare.Người da đen làm bồi phòng cho ông, viết một cuốn sách nói về đời tư ông, trong đó có câu chuyện lý thú này:Nhưng không hiểu vì một lẽ bí mật gì, loài cá không ưa trái cây như tôi mà lại ưa trùm.Tôi phải nhắc lại câu đó:Cha mẹ cậu nghèo lắm.Rồi thì một sự lạ lùng xảy ra.