Tôi xịt xịt xịt lên đầu.Bác gái nghe thấy bảo: Ấy.Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi.Mọi người vẫn thấy bình thường.Chỉ biết mình mãi mãi lăn.Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi.
