Còn kẻ nào quên mình để giúp đỡ người khác sẽ tìm thấy hạnh phúc.Tôi không có thì giờ nghĩ tới tôi, lo lắng cho tôi nữa".Lần cuối cùng gặp tôi, bà đã 70 tuổi.Tôi xếp dọn giấy tờ trên bàn, sửa soạn đi xa, thì thấy một bức thư bỏ quên, của cháu viết cho tôi khi thân mẫu tôi mất mấy năm về trước.Muốn đọc, bà dùng những sách in chữ thật lớn, dí sát đến mắt.Nên nghĩ đến những nét nhăn trên mặt của các bà và tìm ra cách làm cho chúng tiêu đi.Tôi bèn mở các hộc tủ ra, các hộc đều rỗng không, trừ những giấy mực để trữ.Anh ta tiếp: "Nếu sau khi xuống tàu tôi còn lo lắng thì chắc chắn là tôi đã nằm trong quan tài mà trở về nhà rồi.Trong khi làm việc, nên kiếm mọi tiện nghi cho thảnh thơi.Bà làm thân với thổ dân và đã ngạc nhiên trước cách họ đối lại.