Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người.Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm.Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó.Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả.Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.Bởi cô ta làm giáo viên.Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế.Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó.
