Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi.Hạn chế ra ngoài nữa.Bác tôi bảo: Chào chú đi con.Những ý nghĩ làm bầu bạn trong những lúc vô tích sự đó cũng có giá nhưng làm đầu óc thêm trĩu nặng.Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may.Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau.Chính trị là một cuộc chiến.