Hơn nữa, nếu chúng ta tới mức phủ nhận sự thực đau đớn và lùi về một thế giới ảo mộng do ta tưởng tượng, thì ta mất thăng bằng rồi.Sau cùng tôi "tốp đợi".Nghĩa là tôi dông đa!".Chính cái cách ta phản động lại với nó làm cho ta khổ hay vui.Đến đây bà gõ cửa nhà quả phụ một vị chỉ huy thương thuyền là bà Webster.Nhưng 40 năm nữa, nhớ lại cái "ta" bây giờ, ta sẽ bật cười cho cái "ta" đó.Mỗi đêm, ông nghiêm khắc soát lại những hành vi của ông.Một đêm, ông ngủ chung phòng tại lữ quán với giáo sư Sayce ở trường Đại học Oxford.Người hầu bàn ngạc nhiên thấy người da đen như anh cũng được coi như người chứ không như những bánh xe của công ty xe lửa.Rồi tôi giao du, với bạn bè, xin nhập một hội nhỏ.
