Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.Hai là bạn viết cái chuyện này.Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim.Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé.Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.Chưa có gì để không thích.Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được.Tóm lại là không được bi quan.