Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động.Lại đánh một canh bạc nữa.Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội.Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con.Mới gặp một vài lần thì biết qué gì.Với đời người, ngắn lắm.Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì.Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.