Nói một cách khác, Toscanini ngủ khoảng một phần năm đời ông, còn ông Cooldge ngủ tới phân nửa đời mình.Đến đây họ đặt ông lên trên một đống cành khố, định đánh diêm đốt.Đoán chắc là tôi sắp điên.Óc cơ hồ như không biết mệt.Trong luật có câu này ai cũng biết: "Luật không kể tới những việc lặt vặt".Và khi được nghỉ ngơi rồi thì lại thương tiếc quảng đời đã qua, và thấy như có cơn gió lạnh thổi qua quảng đời đó.Nhưng sức học quá thô thiển của ông không xứng với một địa vị khó khăn như vậy.Không có một sinh vật nào ở miến ấy hết.Boh Hope cũng đã qua con đường ấy: bảy năm vừa ca vừa hát, mà ông thất bại mãi cho tới khi bắt đầu biết khôn theo tài năng của mình."Tôi theo đúng đúng như vậy, rồi sau hai tuần, tôi đặt mình nằm là ngủ được.