Ôi, thói quen của con người.Có một lí do tôi không thích đi là tiền.Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ.Còn lại, không xứng làm bạn tôi…Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi.Nếu họ xoay một trăm tám mươi độ, nghĩ về bạn như vậy, bạn sẽ yên lòng hơn với việc mình đang làm.Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?Trông cậu buồn cười quá.
