Bà Speer nói: "Hồi ấy tôi sung sướng nhất trong đời tôi.Chẳng hạn nghề bán vé bảo hiểm.Vì vậy ông không thể dùng những sách khô khan của nhà trường để dạy, đành phải kiếm nhiều thí dụ thực tế kể cho học sinh để cho họ mê man nghe từ đầu giờ đến cuối giờ.Tôi muốn nói về ông Walter Raleigh, giáo sư môn Anh quốc văn học sử năm 1904).Thời oanh liệt của tôi quả đã qua hẳn.Tôi không có thì giờ nghĩ tới tôi, lo lắng cho tôi nữa".Ông là người đầu tiên và độc nhất tỏ lòng thương hại cái kẻ ở trong bếp nóng như thiêu.Thiệt là điên! Thiệt là vô lý! Tôi đã phí bao năm học bắt chước kẻ khác mới nảy trong cái sọ đặc như mít của tôi ý này: Phải theo tài năng riêng của mình, không thể nào bắt chước người khác được.Little; và bây giờ, chung quanh vắng vẻ, chúng ta thử soi gương xem chúng ta có thuộc vào hạng người cao thượng đó không nào?Bạn ở ngoài vòng, tất bạn sẽ sáng suốt hơn tôi.