Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình.Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy.Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ.Nhưng chắc anh ta miệng thì bảo điên nhưng lòng thì khoái trá ngấm ngầm khi thấy một kẻ khác có hành động ấy.Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau.Chúng ta có hai cái rỗng.Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau.Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới.